Tạ ơn

 


Một ngày rất đẹp. Trời xanh trong. Nắng ấm trên lá cây và bờ cỏ. Ḷng tôi yên lặng và tràn đầy. Nhưng bỗng nhiên khi liên tưởng đến những người thân đă ra đi, bố mẹ, anh em, bạn bè...tôi muốn ứa nước mắt ... Tôi c̣n nhiều nghiệp chướng t́nh cảm lắm, nhiều cố chấp t́nh cảm lắm, tôi không muốn bỏ nó đi đâu! Quá nửa cuộc đời, tôi đă bỏ nhiều thứ khác lắm rồi, c̣n mớ hành trang đầy t́nh sâu nghĩa nặng đấy, tôi không muốn bỏ, tôi không thể bỏ, dù phải lê lết vác nó qua cuộc đời cô đơn đầy rẫy khổ đau này.

Nh́n lại cuộc đời ḿnh, tôi thấy tôi mang ơn quá nhiều người. Có người làm ơn cho tôi rồi bận việc khác quên đi; có người làm ơn cho tôi v́ quá thương tôi không thể không làm; có người làm ơn cho tôi mà không biết lại vẫn cám ơn tôi; có người là ân nhân của tôi chỉ bằng sự có mặt của họ trong đời tôi, dù chỉ một khoảng thời gian, dù họ biết hay không biết.

Những người thân trong đời tôi đều nhiều ít ở trong số những loại người này. On để trong ḷng rồi cũng quên đi, khi họ c̣n sống, tôi đâu đă nh́n thấy được những đau sót của xa cách ngàn trùng.

Hôm nay trong niềm đau sót này, tôi thầm hứa rằng từ đây việc hôm nay không để đến ngày mai và sẽ sống trọn vẹn với ḿnh với người hơn. Nếu thương phải nói là thương, với người ḿnh thương, lúc ḿnh thương và hành động thích ứng như thế. Tôi tự hứa là tôi sẽ liên hệ với cuộc đời như tôi chỉ c̣n sống trọn ngày hôm nay và người hay sự vật không c̣n có đến ngày mai..Đời vô thường, tôi sẽ không đợi đến ngày mai mới tử tế.

Người ḿnh giúp, chính là người ḿnh phải mang ơn v́ đă tạo duyên cho ḿnh làm một việc lành. Kẻ lạy ḿnh chính là người ḿnh phải lạy. Mười năm sau tôi đă lớn khôn hơn nhiều. Nhưng người thân không c̣n nữa. Tôi úp mặt vào hai bàn tay khóc một ḿnh.

Tôi sẽ yêu thương người khác như yêu thương ḿnh, c̣n làm lành tôi tự nghĩ sẽ không quên ḷng mang ơn người khác đă cho ḿnh những cơ hội để yêu thưong và được yêu thương.

Bài học yêu thương trong đời tôi có quá đắt không?

Tại sao những người dạy tôi bài học sâu nặng này đều phải trả giá bằng chính xương máu của họ và nhớ thương nhức nhối trong tôi?

Tại sao chỉ sau khi bố tôi và các anh tôi qua đời tôi mới biết yêu thương những người anh em khác họ? Tại sao chỉ sau khi bạn tôi không c̣n nữa tôi mới biết yêu thương loài người? Tại sao chỉ sau khi lưu lạc xứ người tôi mới biết thật yêu thương quê hương? Tại sao? Tại sao?

 

jenny hoang 1995