Cảm nghĩ nhân ngày Phụ-  nữ

 

Thời thực dân lăng mạn coi đàn bà không phải là người mà là một thứ đồ chơi, dù có nịnh nọt nhưng vẫn không phải là đến từ sự kính trọng thực sự ngang hàng đâu. Tôi chủ trương phụ nữ cũng là người nhưng yếu sức hơn mà thôi. Ai coi họ kém là Người th́ chính ḿnh mới không phải là Người.

Trái lại với Thực dân lăng mạn, Xă hội chủ nghĩa tốn nhiều công sức đưa phụ nữ ra khỏi ṿng kiềm chế nhưng vô t́nh lại làm phụ nữ giống như đàn ông vậy, nghĩa là nam làm ǵ ḿnh làm nấy, trong lănh vực lao động ở công trường, nhà máy, chiến luỹ, trong nghề nghiệp có “b́nh đẳng” như nam vậy. Sự thật th́ nam và nữ khác nhau rất nhiều nữ không thể “làm” và sinh hoạt như nam được.

Nữ một tháng có ít nhất là 3 ngày bị xuất huyết, nội tạng thay đổi, mệt và đau đớn cho đến khi máu cầm lại mới thôi. Hồi xưa đau c̣n không có thuốc uống, và không dám kêu, v́ bị coi là là bẩn, là xấu (“thấy bẩn, thấy tội”) Nữ, nếu thỏa măn sinh lư, th́ lại lo lắng bị mang thai, tâm lư lúc đó sợ hăi không an nhiên tự tại được, nếu có thai th́ lại khổ sở trong hai ba tháng đầu, tới lúc hết đau th́ lại mang nặng ngồi đứng và nằm cũng không yên. Đấy mới chỉ là bước đầu thôi, chưa nói đến chuyện đau đẻ và nuôi con. Uống thuốc ngừa thai và phá thai là một vấn đề không những hại đến sức khoẻ tổng quát mà cái hại tâm lư c̣n sâu nặng và dai dẳng suốt đời. Tóm lại phụ nữ không thể làm những việc như nam giới được, ngay trong sự giải trí, người nam uống rượu và hút thuốc là thường, nội tạng của người nữ không mấy chịu nổi nhưng chất kích thích này, luân lư và đạo đức không cho phép, vậy th́ khi muốn thư giăn với bạn bè th́ sao? khi không có lối thoát cho một tâm lư và t́nh cảm dồn ép, người phụ nữ  cảm thấy cô đơn mệt mỏi vô cùng.

 Cái mà phụ nữ ở xă hội nào cũng cần là một t́nh cảm gần gũi riêng tư đến từ một người thân của ḿnh theo sự chọn lựa của ḿnh. Thế mà trong thời chiến, v́ t́nh thế riêng, ngay cả sự lựa chọn người t́nh hay bạn đời cũng gần như do nhà nước quyết định.

Do đó cho nên, trong giai đoạn cách mạng, v́ lư tưởng thống nhất mà tất cả phải chung sức không kể giới tính, tuy có giải phóng phụ nữ mà không có phụ nữ được giải phóng về tâm lư cá nhân thật sự, tuy có b́nh đẳng mà không có b́nh đẳng thật sự.

Đến thời b́nh, khi số đông nam giới từ chiến lũy trở về hậu phương th́ nữ lại trở lại vị trí cũ, không c̣n nói ǵ đến giải phóng như xưa nữa. Vân đề này đă xẩy ra sau thế chiến thứ nhất và thứ hai cho ṭan thế giới, không cứ ǵ cho Á châu và Việt Nam. Chúng ta đă chỉ lặp lại lịch sử sau hơn nửa thế kỷ mà thôi.

Tuy nhiên thời kỳ xây dựng đă đến, kế hoạch phân công trong lư thuyết đă khá công minh,  th́ sự thật về vai tṛ đạo đức tâm lư và t́nh cảm của nữ cần được phơi bầy và khai triển, hy vọng mở một đường tiến văn minh rơ ràng. Dù muốn dù không, người nữ cũng có trách nhiệm làm mẹ đào tạo hạt giống niềm tin và tinh thần lănh đạo cho những người đi sau ít nhất là trong những tháng ngày quan trọng căn bản nhất : tuổi ấu thơ.

Ngược lại, trong tư thế nạn nhân của thái độ “chủ nhân ông”cũ, họ không thể là tấm gương b́nh đẳng, quật cường cho các con được. Nếu không là một đồng minh cho chồng, vợ sẽ có thể là một chướng ngại tiêu cực, v́ chỗ đứng của người mẹ gần các con quá đi.

O Việt Nam, h́nh ảnh Khởi Nghĩa của Hai Bà Trưng vừa là một động viên vừa là một hậu thuẫn cho tất cả nam và nữ. Nữ vươn lên v́ thấy h́nh ảnh ḿnh trong đó. Nam thấy vững ḷng v́ vừa được động viên vừa thấy nữ có thể là một hậu thuẫn tin cậy. Nam kiêu hănh v́ cảm nhận được nguồn gốc tâm lư lành mạnh của ḿnh, v́ chính mẹ ḿnh đă là nữ.

Tiếc thay sau đó, chúng ta bị chính sách đô hộ phong kiến và thực dân ru ngủ vào những cơn say h́nh thức với lề lối “vua tôi, vợ chồng” cứng rắn vô lư của nho giáo từ chương, với thuốc phiện và danh lợi của người Pháp ban cho. Người nữ không ngóc đầu lên được, th́ làm sao giúp được chồng con giữ cái đầu cho cao? Nam mất một hậu thuẫn đáng giá. Con cái mất tự tin. Làm ǵ mà phong kiến thực dân không nắm đầu ḿnh mà lôi đi như lôi một nắm dẻ rách?

Cả một thế hệ của Nguyễn thái Học bị đưa vào những cuộc đua xe đạp hào hứng, người không thích thể thao th́ bị dẫn vào hôn mê với “nàng tiên nâu” Tây mang về cho dư dả sài.

 Tôi tin là bố tôi có tài, tôi tin là mẹ tôi làm được việc lớn, tôi có bằng chứng để nói như vậy, nhưng đau ḷng thay, hai người chết đi mà không để lại cho các con một di sản tâm lư nào phong quang. Chúng tôi có thoát là họa may nhiều ít đă tự suy tư học hỏi lấy, ngă lên ngă xuống, rập mặt xẩy trán mới t́m ra. Mỗi ngày, tôi lại mỗi thương bố mẹ tôi nhiều hơn.

Phong kiến và thực dân đă bị đuổi đi rồi, di sản tâm lư và tinh thần mong manh này, chúng ta quyết chí không để cho nó mong manh măi. Những người con Việt Nam cần cả bốn bờ vai của bố mẹ song song chung sức. Song song, nhưng v́ không giống nhau nên phân công phải rơ ràng và giúp đỡ nhau trong sự thể hiện, công tác cũng phải từ thiện chí sâu nặng mà ra.

Chúng ta bị vùi dập cả bao nhiêu lâu rồi, có ngo ngoe đứng dậy nhanh lắm cũng phải từ 1/2 đến 1/4 số thời gian đó. Nói là chạy ngay theo kịp với người ta th́ hoang đường lắm, v́ người ta đă bắt đầu trước ḿnh từ rất lâu, rất lâu rồi. Ngồi mà nói ta thế này, ta thế kia th́ dễ lắm nhưng tỉnh thức để mà thay đổi dần dần những thói quen nho nhỏ trong sinh hoạt hằng ngày mới là khó. Tuy chậm mà chắc. Chắc th́ sẽ được lâu. Chúng ta cần kiên nhẫn, không ồn ào, và không sa vào thù tạc. Giữ được tỉnh thức trong tinh thần trách nhiệm làm người th́ làm những chuyện ấy không khó. Cuối cùng và cần nhất là phụ nữ không bị hoa mắt bởi những tiếng khen của ông chủ như : “tiết hạnh khả phong” hay “nuôi nổi 5 con với một chồng”. C̣n nam giới phải biết là có bạn chơi ngang hàng thú vị hơn là chơi với người dưới.

Trong phạm vi đề tài  giải phóng “nô lệ” cho phụ nữ về mặt t́nh cảm cá nhân và tâm lư này, tôi xin phép đề nghị :

Cái trước mắt và dễ bắt nhất là lời nói ra: Chúng ta tỉnh thức mà nghe những lời nói từ cửa miệng chúng ta xem c̣n chứa đựng những ǵ là tàn lụi rơi rớt của những ngày bị phong kiến và thực dân điều kiện hóa không? Tôi biết nhiều người có cái tâm tốt, rất b́nh đẳng và tôn trọng chất “người” của thiên hạ, không kể nam nữ, nhưng hành động phát xuất ra từ cái tâm này không có phong độ, không có cái ‘lực” có thể ảnh hưởng tới hay thay đổi được người chung quanh, hay chuyển hoá được môi trường xă hội mà họ đang sống. Tôi nhận thấy rằng chỉ cần họ chú ư hơn một chút, thay đổi một số ngữ vựng quen, nhất quyết chỉ dùng những chữ nào nói lên đúng cái tinh thần phóng khoáng tích cực của tự do, độc lập tâm lư, lợi ḿnh lợi người th́ mới nói.

Chỉ cần chúng ta biết trách nhiệm của “ḿnh với ḿnh” và “ḿnh với người”. Ḿnh với ḿnh là: ḿnh ra đời với đầy đủ khả năng để mỗi ngày một tốt hơn. Làm cho những khả năng này u tối đi và hao hụt đi là thiếu trách nhiệm. Ḿnh với đời  có nghĩa là tin chắc ḿnh có thể góp phần vào công tŕnh chung, cùng tiến với nhân loại. Nếu cứ đợi người khác làm rồi ḿnh hùa vào ăn chung rồi hoặc tán dương hay phê b́nh th́ đời sống ḿnh c̣n có ư nghĩa ǵ không chứ!

Với tâm lư lành mạnh, và trong sự cố gắng “vươn lên” cái tốt hơn, chúng ta không những chỉ “nghĩ” những điều không hại, mà cần tỉnh thức để chỉ “nói” ra những lời tiếp hiện đúng những ư không hại ấy. Có bạn bảo tôi: “ Nói một tư có sao đâu, ăn thua là cái đầu căn cơ có ư tốt, cần ǵ phải làm quan trọng thế”.

Tôi xin nhân đây mà trả lời bạn quư của tôi: “ Ăn thua lắm chứ ! Và quan trọng lắm chứ ! Bạn không phóng ứng “ra ngoài” được những ǵ trong đầu bạn, chứng tỏ bạn không có nội lực. Không có nội lực th́ chất sống rất yếu ớt, nói đến ăn thua làm chi ? Đă không biểu dương được “cái đầu căn cơ” của ḿnh ra ngoài th́ lại rất dễ bị “cái đầu của người khác” ảnh hưởng vào ḿnh. Cái đầu của những người khác làm nên môi trường và hoàn cảnh  của ta. Ta thành nạn nhân của họ thay v́ ta học được bài học để thay đổi hay hỗ trợ họ bằng cách thay đổi ta và tiếp tục sự biểu dương đó. May mắn thay, bạn tôi có ảnh hưởng tốt nhiều hơn  xấu. Nhưng nếu chẳng may bị những ảnh hưởng xấu th́ sao? Nghĩ đến mà thấy sợ rồi.  Điều này phải nhờ duyên hay phước nghiệp thôi. Bạn tôi nếu đủ nội lực th́i c̣n có thể “tạo“ thêm duyên lành cho ḿnh và cho người nữa đấy.

C̣n nữa, khi ḿnh “vô t́nh” mà nói ra những lời nói tiêu cực hay có hại, tuy là ư ḿnh không muốn hại, khi câu nói đó vào tai những người đang là nạn nhân rồi, sẽ làm họ an phận với tư thế nạn nhân của họ, họ sẽ không bao giờ có dịp đặt câu hỏi để suy nghĩ thêm, mà coi hoàn cảnh của họ là một sự thật không thể thay đổi nữa.

Họ mất đi một cơ hội để biết rằng dù trước một sự thật không thể thay đổi được, con người vẫn có giải pháp độc đáo để đối trị với những sự thật ấy tuỳ từng trường hợp trong thời gian và không gian. Người khác vật ở chỗ đó.

Thí dụ: Có một bà kia, có ông chồng trốn đi “bắt sâu”, về lại chối bảo rằng không. Bà vợ rất đau buồn than thở với bạn của bả. Bạn thương lắm và rất thông cảm nhưng lại đánh một câu:” Đàn ông 5 thê 7 thiếp chị ơi thôi đừng buồn nữa.”.(?) Nói như thế th́ làm ai nấy bất động luôn. Ai nấy mà bất động th́ xă hội và cộng đồng làm sao tiến lên?

Tôi có một ư: Theo thống kê sinh lư th́ có những người đàn ông cần chuyện sinh lư đến độ phải có luôn và cần có sự thay đổi đối tượng nữa. Một  số những người này tự kỷ luật đuợc dễ dàng, một số như ông chồng bà bạn chúng ta th́ không tự kỷ luật được. Đây là một vấn đề thực tế.  Tuy nhiên, sự thật này có hại cho hạnh phúc đương sự hay không lại là chuyện khác. Trong trường hợp bà nào có một ông chồng như thế mà vợ chồng vẫn yêu nhau, nếu cả hai tỉnh thức nhận xét thực tế mà nói chuyện với nhau th́ ông chồng không cần phải dấu diếm và  nói dối như tội phạm nữa.

Chúng ta không muốn đi vào chi tiết những giải pháp này, v́ thế kỷ 21 có đủ kiến thức và công cụ cho ta rồi. Tôi chỉ muốn nhấn mạnh: muốn giải quyết vấn đề này, cần có sự thông tin trong suốt giữa hai người, v́ sự thực vấn đề không phải là t́nh yêu của hai vợ chồng mà là một nhu cầu sinh-vật- lư riêng của ông, ông có thể giải quyết nó bằng nhiều cách khác nhau trong đó bà vợ có thể là một trợ thủ đắc lực, bà vợ có thể giúp chồng  giải quyết chuyện đó, mà không mang sứt mẻ ǵ cho t́nh yêu và hạnh phúc của hai người. Điều quan trọng mà tôi muốn nói ở đây để kết thúc buổi nói chuyện của chúng ta là: Một khi người nữ được khuyến khích và giúp đỡ để tự giải phóng, họ sẽ có đủ nội lực để trở thành một thành phần đi bên, vai kề vai, hữu hiệu hơn là chỉ để “gánh gạo bên sông” hay làm “cây kiểng” trong nhà...

Với thái độ sống trong tự do b́nh đằng tâm lư và t́nh cảm, người đàn bà đóng góp nhiều lắm v́ nữ có trực giác bén nhạy và suy tư được với chi tiết, có cái lo xa nhưng lại thiết thực, không có tham vọng lớn mà lại chịu chia sẻ và thích giúp đỡ. Chừng đó đức tính cũng đă đủ để ứng cử làm một “đồng du” đáng tôn trọng rồi. C̣n những khác biệt trong giới tính lúc đó sẽ là một món quà quư cho cả hai để thưởng thức và để nâng niu.

Trước đó mà đề cao sự khác biệt th́ chỉ là chia rẽ để lợi dụng, dân vận để lợi dụng, và khen ngợi hay phê phán với mục đích lợi dụng : nam th́ trốn tránh trách nhiệm của ḿnh, muốn ăn mà không muốn làm, c̣n nữ th́ dại dột không biết cái gia tài làm người của ḿnh và cũng không biết cái trách nhiệm vĩ đại mà vũ trụ đă ban cho ḿnh. Vô t́nh mà đặt con cháu vào một thế “bất động” th́ uổng cho khí lực chung quá.

Jenny Hoàng

VA. tháng 5-01