Anh
Bút.
Hai anh Nghien va But hoi con nho
Viết
tặng anh Lê mạc Lân
Anh Bút ở với ông nội nhiều nhất
v́ hồi ấy là lúc bố mẹ em ở bên Lào tới khi
sinh em rồi mới về VN, tất cả 12 năm. Sau đó, ở Vinh, Nghệ tới
6 năm đến khi em lên 6 cả nhà mới dọn ra Hànội,
( xin anh xem bài tuỳ bút em viết vể ông nội và nhà ở
Ngơ gạch) . Anh Bút lúc đó đang học trường
Bưởi sắp ra trường . Khi cả nhà dọn xuống Bạch Mai th́ anh không
ở với ông nội nữa mà dọn ra ở với anh
Yến và vài người bạn khác, em nhớ có hai người
là em của anh Yến.
Sau ngày nổ súng, khi anh Bút về Bạch Mai với anh
Mạc và anh Nghiên th́ em có gặp anh Yến một lần về
làng Vồi thăm bố mẹ em và em, thay anh Bút, em ngồi
với anh Yến một lúc lâu mà chẳng biết nói ǵ. Anh
ấy mang về cho em một hộp sữa và chỉ nói rằng
anh Bút có một cái xe đạp Pơ dô
cho em bảo qua Tết tây anh sẽ mang vể tận tay cho
em. Em không biết anh Yến c̣n sống hay chết, có thể
nếu em của anh ấy hay là con cháu của anh ấy mà
đọc đựoc những gịng anh viết sau này mà t́m
đến th́ thật là hạnh phúc cho em.
Nhà Yên
Phụ là nhà cuối cùng em biết của anh Bút
và các bạn của anh ấy. Nhà kiểu
như làm ở những khu trên bờ biển có mành mành tre
và có nhiều cột gỗ, ngay giữa nhà các anh dựng một
cái cột lớn với nhiểu giây rợ và xà lớn xà
nhỏ, có đủ thứ dụng cụ để tập
thể thao. Nấu ăn ở ngay
ngoài hàng hiên, ngồi ở dưới đất và ăn
như ở nhà quê. Lâu lâu một
lần chị Lễ và em đi tầu điện lên Yên Phụ
thăm các anh , anh Bút thường để
hết cả thời gian đó chơi với em và
đưa em đi thuyền trên Quảng bá. Các anh đi chợ
về và phụ chị Lễ nấu cơm, có một hôm
anh ǵ, em anh Yến nhất định đ̣i bỏ
đường vào nồi cơm đang sôi, chị Lễ
không cho, làm em cười quá.
Anh Bút không về ở Bạch Mai ngày nào cả
có thể là v́ anh học ở trường Bưởi quá
xa. Cũng có thể
là anh không hợp với bố, hay là v́ từ nhỏ không ở
với bố mẹ, cũng
có thể là v́ ảnh hưởng của ông nội, ông nội kỷ luật và tôn trọng tự
do và dân chủ tuyệt đối trong khi bố em đă
theo “Tây” nên có vẻ phóng túng và “ăn chơi” . Bố hồi
đó tuy theo mới mà c̣n phong kiến trong khi ông nội cổ giả
mà lại b́nh đẳng và dân
chủ tối đa.
.Sau năm 1940 bố thay đổi hẳn,
nhưng đấy lại là một câu chuyện khác. Năm 1948 bố
mẹ đưa 3 chị em trở về Hànội, thấy
các bạn cũ đi học Lít-sê em thèm quá nhưng bố
lờ đi không đi xin học hộ. Em đâu có biết
v́ lẽ ǵ , ngu quá nhỉ. Măi
măi về sau có ông chú thương t́nh mới dắt đi. Cũng từ đó
bố không bao giờ đi làm lại nữa chỉ ngồi
trên gác viết lách và hút thuốc phiện một ḿnh.
Trở
lại với anh Bút: trong khi gia đ́nh ở Bạch mai, thỉnh
thoảng anh mới về thăm nhà, có khi ở lại vài
hôm, có khi tối mịt anh mới về rồi lại hối hả
đi ngay. Anh đặc biệt lắm.
Sự có mặt của anh trong nhà đem lại một cảm
tưởng rất vững chăi, rất chu
đáo, một cái ǵ có thể tin tưởng được,
không nhầm. Sau này, có những ngày em bơ
vơ giữa một biển người lạ, h́nh ảnh
của anh Bút đă là ngọn hải đăng cho em, t́m
đường khôn lớn, nên người để sống
không thẹn với ḿnh, với tổ tiên.
Anh Bút hơn em một giáp đúng 12 năm không
trệch một ngày v́ hai anh em cùng sinh một ngày một
tháng một năm. Các cụ nói là hai tuổi hợp
nhau lắm. Nếu thật như thế th́ cái tai họa lớn nhất trong đời em
là sự ra đi của anh. Anh c̣n sống mà
hai anh em đă ở xa nhau rồi. Nhưng
những buổi anh về thăm là thiên đường của
hai anh em. Có khi trời đă tối mịt
em c̣n chơi nhảy giây ḷ c̣ ở ngoài cửa, có khi ở
bên lối đi vào Học Xá. Anh Bút về là phải
chạy đi t́m em, hai anh em dắt nhau vào đi rửa chân
tay thay quần áo và lấy nước thuốc rửa mắt.. Không bao giờ anh quên hỏi: “Tú ơi hôm nay
đă rửa mắt chưa thế?” Rồi dắt em lên
gác cho em đi ngủ . Sáng
mai dậy th́ anh đă đi mất rồi. Cho nên t́nh anh em sâu nặng như thế mà vẫn
như một giấc mơ thôi. Và nhẹ
như mây trời. Khi anh ở nhà, các chị thường
hỏi anh trước khi ra đường :
Được không hả? Nếu anh bảo phải thay kiểu
tóc hay mầu áo là các chị nghe ngay. Em thấy anh giống
ông nội nhất là cái trung thực và hy sinh cho người
khác, mặc dầu
sự hy sinh có dạng khác nhau. Anh cũng lo lấy một
ḿnh không bao giờ xin, hỏi tiền bố mẹ hay các
em.
Anh vào Đại Học học Luật v́ hồi
đó có ông Phan Anh là mẫu người lư tưởng của
anh. Anh sẽ
làm luật sư để bênh vực cho người nghèo thôi , anh nói vậy . Em chẳng
hiểu ǵ nhưng linh cảm là một cái ǵ rất thiêng
liêng trong ḷng anh. Anh nói những chuyện về cái nghèo mà trong sạch
của ông Phan Anh như bà ấy đi sanh vào mùa đông mà
không có đủ chăn ấm để đắp. v.v...
Khi sống
ba anh Bút Nghiên Mạc không có liên hệ mật thiết với
nhau lắm đâu, Mỗi người một tánh mỗi
người một lối đi., mặc dầu anh Bút có
đứng xa trông chừng và răn dậy nhẹ nhàng, mặc
dầu anh Nghiên có lên Yên Phụ hỏi han ư kiến này nọ,
mặc dầu anh Mạc có “ham chơi” nhưng cũng nể
mặt hai ông anh một tư. Ba người ba phía, thế mà
đến lúc cuối cùng về họp với nhau để
đi chung một lối, em thấy việc
này mầu nhiệm quá. Đêm hôm nổ súng, bố sách cái
điếu, mẹ và ba chị em mỗi người vài cái
quần áo chạy vào Học xá rồi theo
người ta đi luôn. Ra khỏi Ngă tư
Trung Hiền, Tự vệ bắt lại bảo hai chị
phải ở lại không được đi. Bố quát lên ba đứa con trai tôi ở cả
trong đó rồi, phải cho con gái tôi đi nó giúp tôi chứ.
Một tuần sau chị Lễ về để lấy
chút đồ vặt , họ lại
không cho vào khu chiến đấu, phải nhờ gọi
các anh ra nhận diện.
2
năm sau, khi về “tề”, có anh hàng bông đưa
đường vào Học xá chỉ chỗ hai anh Bút Nghiên thắt cổ tự vẫn
trước khi Tây vào. Anh có nhớ anh “hàng Bông” thuê căn
nhà trệt của nhà ta ngày trước mẹ em bán nước
mắm đó không? Anh Hàng Bông ở lại với
“các cậu” để trông nom các cậu cho mẹ em yên trí
ra đi. Mẹ vẫn cố không tin là
các anh đă hy sinh. Chắc bị tây bắt rồi,
đến khi vào vùng tề, không thấy có các anh trong tù, mẹ
lại bảo chúng nó đi Trung quốc hay đi sang Liên sô
rồi.
Nếu
anh hỏi em anh Bút là ǵ nơi em th́ em xin trả lời thế
này thôi: Anh Bút là tiếng cười khanh khách của con bé 4
tuổi những ngày hè ở Vinh khi anh Bút về thăm gia
đ́nh. Là cái hả hê, cái sung
sướng, cái tṛn đầy trong tiếng cười ấy
khi hai anh em chơi đuổi bắt nhau trong nhà, nhẩy cả
lên bàn ghế hay chơi đi trốn t́m với nhau trong
sân. Có khi hai anh em giả vờ làm ăn trộm lên gác
ăn cắp long
nhăn của mẹ... bất cứ tṛ chơi ǵ mà làm em
cười lên khanh khách được.
Tiếng
cười này cứ theo em trong suốt cuộc đời,
làm mẫu mực cho hạnh phúc thầm kín trong ḷng .
Và h́nh ảnh
anh Bút đă gắn liền với tiếng cười ấy
như một
h́nh ảnh thánh thiện và trong sạch, sống v́ một
lư tưởng vị tha và tự kỷ luật đến
khắt khe.
Em nói
anh Bút sống hy sinh cho người khác
và tự kỷ luật là v́ em nghe lỏm được
chuyện t́nh có lẽ độc nhất của anh. Một người bạn gái của
chị Viết là con “bác Đốc T. “ ở
xa . Mỗi năm bác Đốc về nhà em chơi cả mấy
tuần, bác thường mua cả dăy ghế hạng nhất
bên rạp Lạc thành Đài , cả tuần
như thế cả nhà đi xem đến chán chê. Cô con gái đầu của bác vừa
đẹp lại vừa ngoan, người con gái thời Tự
Lực văn đoàn? Chị Lễ th́ bảo chị Ph. yêu anh
Bút đấy chứ anh Bút có yêu chị ấy đâu, anh ấy
cứ lơ tơ mơ thế, chị Lễ bảo em, lại
mới bảo em sáng nay nữa. Hồi ấy em c̣n bé lắm
nhưng trực giác của em không bé đâu. Vả lại
cái ǵ về anh Bút th́ em rành lắm. Không thể nào anh không yêu chị Ph. được.
Em biết có nhiều lần anh đi Mạo
Khê thăm gia đ́nh bác Đốc T. và ỏ lại đến
mấy ngày trên đó. Rồi cả nhà thầm th́... nhỏ
to... Chị Lễ không bao giờ để ư
đến chuyện t́nh cảm của ai cả, t́nh cảm
đối với chị như gió vào nhà trống, bạn
em gọi chị là bà Lờ, có đứa gọi chị là
bà Phật.
Em th́
thề là chi Ph. có yêu anh Bút và anh Bút có yêu
chị Ph. Trong khi đó ai cũng biết có anh Nam nữa.
Anh Nam là kỹ sư đă ra trường, ăn ngày ở
đêm trên M.Khê, và đang mối manh xin cưới chị
Ph. Sau một thời gian chị Ph. buồn, và anh Bút buồn
th́ em thấy chị Ph. đi lấy anh Nam đẻ ra một
cháu bé gái.
Cô bé
này lớn lên lấy con một người bạn chung của cả chị Ph. và chị Viết. Em về Hànội chơi năm
1998 t́m về hàng Đậu thăm chị bạn của
chị Viết và cũng là mẹ chồng của con gái chị
Ph. và anh Nam. Người đàn
bà ngồi bán măng miến và đồ thực phẩm
khô kia có giáng tuy lam lũ mà c̣n đẹp
lắm, giống in như mẹ nó, người yêu của
anh Bút em. Nó thấy chị Lễ mừng quá ríu rít vừa
cân mỡ cho khách hàng vừa trả lời này nọ. Em hỏi
thăm gia đ́nh cháu và không khỏi nghĩ thầm: “ Con ơi, mày có thể là cháu gọi cô bằng
cô ruột đấy con ạ, mày có biết không ?”
Em thèm được ôm lấy nó mà khóc quá anh ạ,
tủi thân như một đứa trẻ mồ côi.
70 tuổi vẫn c̣n mồ côi.
|
JennyHoang
21-8-2000